“Sáu đứa con thân yêu của mẹ! Nhìn các con sống đầy đủ, không phải ghen tỵ ai khiến người làm mẹ này cũng cảm thấy vui. Nhưng trong nhà càng đầy đủ vật chất thì các thành viên lại càng phải trò chuyện với nhau nhiều hơn. Đừng lấy cớ bận rộn mà cố giải quyết mọi thứ chỉ bằng tiền. Phải cùng quây quần lại, mở lòng ra và chia sẻ những khoảng thời gian trò chuyện thật thân tình.Khi nghe người khác nói, hãy nghe bằng cả hai tai. Đừng nghe bằng tai này rồi cho ra tai kia. Phải tôn trọng và lắng nghe những gì người khác nói. Như thế con mới có thể yêu quý họ thật lòng được.
Hãy biết chia sẻ tình yêu cho người khác. Trong một ngôi nhà không có tình yêu thì hoa không thể nở, ong bướm cũng chẳng muốn vào. Phải cho đi thì mới có thứ để nhận về. Đừng lúc nào cũng cho rằng mình đúng còn người khác sai. Cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không được vội vàng hấp tấp. Phải biết chịu đựng và chờ đợi. Bình tĩnh bước từng bước một, bám thật chắc thì mới có thể trèo lên cao.
Đừng bao giờ tỏ ra tài giỏi ở bất cứ đâu cũng như trước mặt bất kỳ ai. Phải luôn luôn sống khiêm nhường. Khi gặp cảnh khó khăn không được nản lòng mất hy vọng. Cũng đừng đánh mất sự vững vàng và niềm tin của chính mình. Phải như thế thì mới không bị người khác xem thường.Đặc biệt phải cẩn thận khi đã thành công. Những lúc như vậy càng phải biết nhìn lại những ngày khó khăn đã qua và nghĩ về những khổ nạn có thể đến bất cứ lúc nào sắp tới mà chú ý giữ mình hơn.
Đời người sáu mươi, bảy mươi năm cũng chỉ là một thoáng. Khi còn trẻ, hãy biết quý thời gian mà sống cho tốt. Nếu không biết coi trọng thời gian mà sống hoài sống phí, đến khi già đi sẽ phải hối hận rất nhiều. Đừng để đến bảy mươi tuổi phải tiếc nuối vô vọng, khi còn trẻ hãy luôn cố gắng nỗ lực thật nhiều. Đừng bao giờ hối hận.
Đừng xem những lời bà mẹ già này nhắn nhủ nãy giờ như gió thoảng, mà hãy lắng nghe bằng cả hai tai.
Nếu được như vậy thì cả gia đình ta sẽ luôn hạnh phúc.”